Hỡi Đức Chúa Trời,
Loài Người Là gì mà Chúa nhớ đến?
Thi Thiên 8
Con người không thể dùng ngôn từ để diễn tả hết sự tuyệt vời, oai nghiêm và năng quyền của Đức Chúa Trời. Vì sao? Vì Đức Chúa Trời của chúng ta thật rất tuyệt vời và vinh hiển. Danh Ngài được biết đến trên cả khắp trái đất. Sự hiểu biết của loài người đối với Đức Chúa Trời cũng chỉ là một sự hiểu biết với nhiều hạn chế. Con người không thể hiểu hết được công việc của Ngài. Tuy nhiên khi dò tìm và suy gẫm về công việc của Chúa. Chúng ta sẽ phải đặt một câu hỏi với Chúa, đó là Loài người là gì mà Chúa nhớ đến? Loài người là ai mà Chúa nhớ đến? Vì sao câu hỏi này là quan trọng? Vì cớ loài người chẳng ra gì, chẳng có gì tốt đẹp, loài người chẳng có điều gì để được yêu thương? Tại sao Chúa chọn loài người là đối tượng tình yêu của Ngài?
1. Loài người là gì mà Chúa nhớ đến – khi so sánh với thiên nhiên hùng vĩ
Chúng ta là gì? Loài người là gi? Chẳng qua là bụi đất. Loài người được dựng nên để sống một thời gian ngắn, rồi chết. Đời sống của loài người ngắn ngủi và chóng qua. “Đời người ngắn ngủi ví thể hoa rơi.”
Thời gian của loài người chỉ là mong mảnh. Kinh Thánh chép, đời người như là hơi thở chóng qua.
Tuy nhiên, loài người là gì mà Chúa nhớ đến khi so sánh với thiên nhiên hùng vĩ. Sụ trái ngược đó là loài người thì sống ngắn ngủi nhưng mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, trái đất tồn tại vượt thời gian. Con người không thể hiểu hết về mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao. Con người không biết cách nó vận hành. Con người thấy tất cả những điều đó, mà biết rằng, mình chẳng ra gì khi so sánh với thiên nhiên hung vĩ kia?Vậy tại sao Chúa nhớ đến loài người? Có phải loài người được tôn trọng hơn? Có phải loài người quan trọng hơn hết tất cả vạn vật không? Đối với Thượng Đế, loài người là quan trọng nhất có phải không? Vì sao? Nếu quả thật Chúa nhớ đến loài người, thì loài người sẽ nghĩ gì về Chúa?
Thật Chúa đáng được khen ngợi, tôn vinh và chúc tụng, vì Ngài đã đói xem loài người chúng ta.
Hỡi Đức Giê-hô-va là Chúa chúng tôi, Danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất biết bao (v.1)
Chúng ta phải thốt lên rằng, Lạy Chúa, Ngài thật tuyệt vời, Danh Ngài thật cao cả. Nhưng thật buồn thay có bao nhiêu người biết nói lên lời cảm tạ CHúa và chúc tán danh Ngài.
2. Loài người là gì mà Chúa nhớ đến – khi được dựng nên kém Đức Chúa Trời một chút
Loài người là gì mà Chúa nhớ đến? Ngài biết loài người. Ngài biết từng con người. Từng tấm lòng. Từng đời sống? Loài người là gì? Loài người chỉ qua là loài sinh vật ích kỷ. Loài người tội lỗi, xấu xa. Cuộc đời đã ngắn ngủi, nhưng lại ích kỷ và tham lam. Loài người được dựng nên, nhưng loài người không thể sống chung với nhau. Tranh chiến, giết choc, ganh tỵ là đặc điểm của loài người. Nhưng ai nào biết, Đức Chúa Trời đã dựng nên loài người kém Đức Chúa Trời một chút. Câu Kinh Thánh này có nghĩa gì? Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên loài người. Ngài có chương trình tốt lành nhất cho con người. Ngài dựng nên họ kém Đức Chúa Trời. Có nghĩa là, loài người được Đức Chúa Trời quý trọng và ban phước. Đức Chúa Trời yêu mến và dành những điều tốt đẹp cho loài người. Dĩ nhiên, loài người kém hơn Đức Chúa Trời, tuy nhiên, loài người được mang ảnh tượng của Đức Chúa Trời. Được giống như Chúa.
Khi suy nghĩ về điều này, chúng ta cảm thấy sự tuyệt vời và diệu kỳ của Đức Chúa Trời và loài người. Nhưng Chúa ơi, chúng con xấu xa đáng phải chết, thì chúng con là gì? Mà Chúa nhớ đến?
Chúa nhớ đến loài người? Nếu thật vậy, loài người chúng ta phải có thái độ như thế nào? Thật phải nên cảm tạ Chúa và tung hô danh Ngài. Thật chúng ta phải nên thờ phượng Chúa và ca ngợi danh thánh của Ngài.
Chúa làm người kém Đức Chúa trời một chút, Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng. Thật vậy, chỉ có loài người mới được sự vinh hiển và sang trọng. Dù con người ngày nay chối từ địa vị của mình, nhưng Chúa là Đấng dựng nên chúng ta, Ngài biết loài người là vinh hiển và sang trọng.
Làm sao để nhận biết và kinh nghiệm Chúa đây? Hãy suy nghĩ về chính mình, về vũ trụ vạn vật, về đời sống ngắn ngủi, về tâm tính xấu xa của loài người và hãy cảm tạ Chúa vì Ngài đã dựng nên loài người chúng ta với sự vinh hiển dường ấy.
3. Loài người là gì mà Chúa nhớ đến – khi được ban cho quyền cai trị muôn vật
Đặc điểm của loài người là gì nữa? Loài người yếu ớt thấp bé, không có sức mạnh. Có thể nói, loài người yếu ớt. Dù có sự thông minh và khôn ngoan, loài người không thể có được sức mạnh như ý muốn. Loài người bị hạn chế bởi không gian và thời gian. Loài người phải bệnh và chết. Tuy nhiên lời Chúa phán rằng: Ngài ban cho người quyền cai trị công việc tay Chúa làm.
“Chúa ban cho người quyền cai trị công việc tay Chúa làm, khiến muôn vật phục dưới chân người: Cả loài chiên, loài bò, đến đỗi các thú rừng, chim trời và cá biển, cùng phạm vật gì lội đi các lối biển.”
Chúa ban cho loài người quyền cai trị nó. Tất cả đều phục dưới quyền cai trị của loài người.
Tuy nhiên, từ khi phạm tội, quyền cai trị đó đã dần dần biến mất. Dù chỉ còn ít quyền trong tay, nhưng con người ngày nay vẫn cai trị và điều khiển thế giới mà Chúa ban cho.
Con người ngày nay sợ hãi muôn vật hơn là quản trị chúng. Chúng ta bất lực với thiên nhiên, với thế giới chung quanh và thiên nhiên. Thay vì muôn vật phục dưới loài người, nay chúng ta sợ chúng, sợ thú dữ v.v.
Chúa ơi, Chúa thật tuyệt vời, làm sao Chúa đã ban quyền cai trị đó cho chúng con? Thật đau đớn thay, loài người đã đánh mất những phước hạnh đó. Khi suy nghĩ về điều này, tác giả bài thơ mong muốn người đọc suy nghĩ về chính mình, người đọc phải biết trở lại cùng Chúa, cảm tạ Chúa vì những gì Ngài đã ban cho chúng ta. Chỉ khi nào con người trở lại với Chúa, thì lúc đó, Chúa mới thương xót và bao phủ trong sự bình an tốt lành
4. Loài người là gì mà Chúa nhớ đến – khi được tương giao với Đức Chúa Trời toàn năng
Loài người là gi mà Chúa nhớ đến? Chính Chúa cũng đã phán rằng: “Lòng của loài người chỉ là xấu luôn.” Loài người bất kính, không thành thật, không thể hòa thuận với nhau. Làm sao có thể tương giao với Đức Chúa Trời toàn năng? Loài người ai? Mà Chúa cho phép và được quyền tương giao với Đức Chúa Trời toàn năng? Những mối liên hệ của con người chỉ là cạn cợt, hời hợt, chóng qua, ngắn ngủi. Lời hứa như gió thoảng bay đi. Dối trá và lừa gạt là bản tính của loài người.
Làm sao loài người lại có thể tương giao với Đức Chúa Trời. Tại sao Chúa cho phép điều này xảy ra? Vì đối với Chúa, con người chỉ là xấu luôn.
Nhưng thật cảm tạ Chúa, vì dù chúng ta là xấu luôn, nhưng Chúa lại nói rằng, Ta yêu các con. Dù chúng các con thế nào đi nữa, ta cũng yêu các con. Dù tội của các con, nhiều lắm và lớn lắm, ta cũng yêu các con. Dù các con có phản bội ta, cũng yêu các con. Vì sao? Vì Ngài là Cha, và chúng ta là con. Người đàn bà há dễ quên con cái mình sao? Dù người đàn bà quên con cái mình, thì Chúa cũng không bao giờ quên con cái của Ngài.
Hỡi Đức Giê-hô-va là Chúa chúng tôi, Danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất biết bao! (v8).
Vậy, hỡi tất cả mọi người, hãy đến, hãy trở lại cùng Chúa và tôn vinh Ngài. Chúa thật đáng chúc tụng, quyền phép và năng lực. Hãy đến với Chúa và cầu xin Ngài ban phước. Hãy đến với Chúa mà nối lại mối tương giao mật thiết của tình Cha con.
Kết luận
Hỡi Đức Chúa Trời, loài người là gì mà Chúa nhớ đến? Cảm tạ Chúa vì loài người chẳng ra gì, nhưng Chúa lại nhớ đến. Loài người không thể sánh với sự tuyệt diệu hùng vĩ của thiên nhiên. Loài người xấu xa tâm tánh thì bại hoại luôn. Nhưng loài người đã được Đức Chúa Trời dựng nên cách lạ lùng. Ngài ban cho sự vinh hiển, và sang trọng. Ngài ban cho quyền cai trị muôn vật Ngài đã dựng nên.
Ôi nếu Đức Chúa Trời không đoái xem loài người, thật loài người chỉ là cát bụi và hư không. Cảm tạ Chúa đã đoái xem chúng ta. Ước ao, mỗi người trong hội thánh chúng ta sẽ cất tiếng hát và ngợi khen Chúa. Dùng cuộc đời này để thờ phượng và tôn vinh Ngài. Vì Chúa là Đức CHúa Trời chúng ta, Danh Chúa được sang cả trên khắp trái đất biết bao. Amen
Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009
Hỡi Đức Chúa Trời, Loài Người Là gì mà Chúa nhớ đến? Thi Thiên 8
Posted by Gia đình Mục sư Lê Vĩnh Phước at 17:06
Labels: Bai Giang 2009
Subscribe to:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 Comments:
Post a Comment