SÁNG DANH THIÊN CHÚA
Kinh Thánh Luca-2:1-21
Sự kiện Chúa Giê-xu giáng sinh đã làm cho cả thế giới chia đôi dòng lịch sử. Cả thế giới đều thừa nhận và tổ chức ăn mừng ngày Chúa sinh ra đời.
Tại VN, chúng ta cũng thấy trước đây nhiều người không biết Chúa, không tổ chức Giáng sinh, nhưng giờ đây có rất nhiều người tổ chức ăn mừng.
Trong các nhà thờ, đèn hoa trang trí, tiệc tùng, quà tặng.v.v. rất nhiều sự kiện, và chương trình được diễn ra.
Bên ngoài xã hội, thì đèn hoa, cây thông nô-el, hang đá được trang hoàn rất đẹp.
Ở Sài-gòn, người ta trang trí rất nhiều và thậm chí người không tin Chúa cũng trang trí. Có chỗ, những quán nhậu, cũng trang trí hang đá và cây thông nô-el để thu hút khách hàng.
Tôi suy nghĩ, có phải loài người đang tổ chức mừng giáng sinh thật sự, hay họ đang ăn mừng theo kiểu chế giễu sự kiện Chúa ra đời. Họ không biết gì hết về Chúa Giê-xu, họ chỉ biết làm trang trí và ăn nhậu?
Còn những người tin Chúa thì sao? Chúng ta đang thật sự kỷ niệm Chúa hay đang lo lắng và bận rộn cho những lễ hội mà quên mất Chúa mình đang thờ phượng?
Vì sao trong đêm Giáng sinh của Chúa Giê-xu, các thiên sứ đã hát rằng: sáng danh thiên Chúa trên các từng trời rất cao; Bình an dưới đất, ân ban cho loài người? Ai được sáng danh? Đức Chúa Trời; và ai làm sáng danh Ngài? Chúa Giê-xu.
Mục đích mà chúng ta tổ chức giáng sinh là gì? Và sự sáng danh Thiên Chúa có liên quan gì đến mỗi một Cơ đốc Nhân?
Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011
Sáng Danh Thiên Chúa hay Tối Danh Thiên Chúa!
Posted by Gia đình Mục sư Lê Vĩnh Phước at 17:39 0 comments
Labels: Bai Giang Giang Sinh 2011
Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011
CHÚA GIÊ-XU GIÁNG SINH ĐEM ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI
CHÚA GIÊ-XU GIÁNG SINH
ĐEM ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI
Kinh Thánh: Giăng 3:14-16; Giăng 10:9; Giăng 4:13-15
Giới Thiệu
Chơi trò chơi tưởng tượng đi tắm biển Nha-trang. Tất cả mọi người đều xuống biển và tắm. Người thì bơi, người thì lặng, có người bơi rất xa ra ngoài. Nước trong xanh và trời thật đẹp. Mọi người đang nô đùa trong làng nước mát và trong lành. Trong khi mọi người đang tung tăng nô đùa thì thình lình có một đàn cá mập từ đâu xuất hiện. Chúng vào sát bờ và đuổi theo tất cả mọi người. Cá mập! bơi nhanh lên. Bơi nhanh lên..nhanh lên, nhanh nữa, cá hung dữ tiến sát mọi người. Bơi nhanh lên, bơi nhanh nữa. …Vào bờ …chạy lên bờ nhanh…Bầy cá hung dữ tiến sát bờ, chúng táp nhưng không trúng người.. mọi người may mắn thoát khỏi bày cá hung hăng.
Dù đây là trò chơi, nhưng tôi chỉ muốn hỏi quý vị một câu đó là, quý vị nghĩ gì khi đang cố gắng hết sức bơi vào bờ?
Không ngờ! Nghĩ về cái chết? nghĩ về người thân, nghĩ về số phận của mình?/.. Số mình xui nhưng cũng may mắn thoát được.
Vấn đề:
Có lẽ trong cuộc sống ai cũng có những may mắn nhất định. Nhưng thật tế, thì đa số chúng ta sống một cuộc đời đầy bất an. Những nơi có vẻ an toàn nhất thì tai nạn đều có thể ập đến. Tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Người giàu có, nhiều tiền của cũng phải chấp nhận những tai ương đó. Những người nghèo khổ thì cũng không tránh khỏi khi tai họa ập đến. Người lớn hay trẻ em đều phải đối diện những thảm họa đó.
Tại sao cuộc đời nầy ngắn ngủi và mong manh quá? Tại sao ranh giới giữa sự sống và sự chết quá mong manh?
Trong khi cuộc đời thì quá ngắn ngủi, con người sống trong cuộc đời phải trải nghiệm quá nhiều điều đau khổ và nước mắt.
Cả gia đình phải đi bán vé số, từ ông cho đến ba mẹ, cho đến các con còn rất nhỏ. Mỗi ngày cả nhà kiếm được bao nhiêu tiền lắm, có chăng chỉ đủ mua vài ký gạo và ít rau để ăn qua ngày.
Nhiều người buổi sáng nhịn đói, đến trưa mới ăn một nắm xôi để đỡ đói và cố bán cho hết số vé cầm trên tay. Chẳng may thì bị bọn lừa đạo giật luôn cả xấp vé số…thì cả nhà chỉ biết khóc…
Những mảnh đời đói rách kia ngay lúc chúng ta đang ngồi đây, họ vẫn còn ngoài đường phố đi xin từng miếng ăn, và rồi tìm một chỗ nào đó để ngủ qua đêm… cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa… nếu phải sống như vậy...phải chăng càng nói đến thì càng tủi thân và buồn bã thất vọng.
Nếu vậy, thì những người giàu có hơn, nhiều tiền của sẽ sung sướng hạnh phúc hơn sao? Thật không? Nhiều gia đình có tiền bạc, có nhà cửa, nhưng họ không giữ được người cha, người mẹ, những đứa con suốt ngày lang thang ngoài đường, bóc đất, ăn bùn, ăn rác, nói cười vô thức…vì bệnh tâm thần?
Còn những người khuyết tật thì sao? Những người câm điếc thì sao? Những người mù lòa thì sao? Những người bệnh phong cùi thì sao? Những người bị HIV thì sao? Những người bị ung thư thì sao? Những người bị tai nạn giao thông thì sao? Họ đã làm gì mà phải chịu nhiêu sự đau khổ đến như vậy?
Posted by Gia đình Mục sư Lê Vĩnh Phước at 21:04 0 comments
Labels: Bai Giang Giang Sinh 2011